– “ Anh Hùng Đoán Giữa Trần Ai Mới Tài” – Ca dao VN.
I.Ông Nguyễn Phú Trọng? Từ tướng mạo của ông Trọng, tôi có thể khảng định
(như nhiều bạn bè của ông Trọng khẳng định), ông Trọng là một người không thông
minh,
có tính nhút nhát, rất sợ bạo lực. (Ông Trọng giả điếc trốn bộ đội là một chi tiết để chứng
minh). Nếu so các bạn học cùng trang lứa, tôi tin, ông Trọng chưa/ không bao giờ
là học sinh xuất sắc. Ông bao giờ cũng chỉ trong tốp trung bình khá là cùng, cả
môn tự nhiên và môn xã hội. Nguyễn Phú Trọng cũng không phải người ác, tham tiền
tài, danh vọng đến mức như chức của ông ta đang giữ như hiện nay khi đã ở vào
tuổi 75. Không những không có tham vọng lớn, ông Trọng còn là một người thích
yên thân, không có chí làm chuyện lớn. Giá như ông Trọng học xong, ra trường, về
vùng Đông Anh dạy học, thì chắc chắn ông Trọng về hưu với chức hiệu trưởng một
trường trung học, tương đương cấp III ngày xưa, là ông Trọng đã hài lòng rồi.
Cái tham danh vọng mọi thứ, trong đó có quyền lực, chỉ được thắp lên trong tâm
tính của ông Trọng khi ông Trọng có quyền và có người đẩy đít ông Trọng lên. Nó
trắng ra, cái chức ông Trọng có, trước đây, là do bản tính hiền lành, trung
dung trong các mối quan hệ mà có. Tinh cách đó đã đưa ông Trọng lên tới chức tổng
biên tập Tạp Chí cộng sản. Rồi rừ đó, do tố chức đảng cộng sản chỉ cần đến cái
đức tính trung thành nên ông được đấy lên đến chức chủ tịch Quốc Hội. Từ chức
chủ tịch quốc hội, nhờ đức trung thành, nhờ nhát gan, và nhờ cả sự lú lẫn mà
ông đã được Tàu Cộng đưa lên làm tổng bí thư và kéo dài chức TBT cho đến ngày
14. 4.2019, tức trong 6 năm, khi ông gặp tai nạn ở Kiên Giang. Mặc dù những việc
ông làm hiện nay là do Tàu Cộng lên kế họach. Nhưng với những đức tính như nêu
trên, mặc dù ông có tính thù dai, nhưng ông Trọng vẫn không bắt ông Ba Dũng. Và
có thể nói, đến thời điểm này, ông Trọng vĩnh viễn không còn khả năng bắt ông
Ba Dũng nữa.
II. Ông Nguyễn Xuân Phúc? Vậy ông Phúc có thể bắt ông Ba Dũng chăng? Ông Phúc cũng không bắt ông
Ba Dũng. Vì ông Phúc không phải là người xảo trá. Bản tính của ông Phúc giống bản
tính của anh hề bồi. Khi làm thuộc hạ, cấp trên bảo gì cũng dạ, vâng, nếu được
phân công chăm lo cái phần “lương thực, thực phẩm” thì rất hợp với sở trường của
ông Phúc. Vi bản tính như anh hề bồi, nên gặp vận may “cờ đến tay” thì anh phất
và đương nhiên là anh phải phất lia lịa, không kể ở trong nước hay nước ngoài.
Anh cũng không phải là con người có tâm ác độc. Đánh ai, hay giết ai, anh cũng
chỉ biểu diễn như phương hề chèo đâm chém nhau, giết nhau trên sân khấu. Còn về
sự thông minh của anh cũng rất hề bồi. Anh luôn thích phô diễn cái đầu của anh phải
như cái đầu tàu, kéo phăng phăng đất nước Việt Nam, khi thì tiến lên phía Băc,
khi thì tiến ngang phía Nam, khi thì tiến ngược lên phía Tây, khi thì Vượt biến,
tiến về phía Đông, với quyết tâm lúc nào nước Việt Nam cũng phải ở ví trí thứ
nhất. Tất nhiên, khi anh kéo một thôi, một hồi đến vả cả mồ hôi ra, anh mới
ngoái đầu nhìn lại, thấy cái con tầu Việt Nam đang đứng ở thứ nhất thật, tính từ
dưới lên, anh cũng thích chí, vỗ đít mà sung sướng lên rằng: “ con cẹc, cũng là
thứ nhất, chứ bộ”. Tóm lại, ông Phúc cũng không bắt Ba Dũng. Ông Trọng, ông
Phúc không bắt ông Ba Dũng, vậy ông Dũng thoát nạn sao?
III.Ông Trần Quốc Vượng. Không. Ông Ba Dũng vẫn bị bắt. Người bắt ông Ba Dũng nhất định là ông
Trần Quốc Vượng. Hãy nhìn kỹ bộ mặt của ông Vượng. Đó là khuôn mặt có nét chữ
Điền với các thớ mặt, đường vân như thớ mặt, đường gân của một thớt gỗ nghiến
già; có nét dũng bạo liệt thay cho trí tuệ và nhân ái; có nét lấy áp đặt thay
cho thuyết phục; có nét thích làm nhiều hơn nói. Đặc biệt trên khuôn mặt ông Vượng
có sở hữu một đôi mắt của cú và mèo đang rình mồi. Hai con ngươi đen nhưng nhỏ
luôn phát ra tia lửa sang xanh lét lạnh lùng, cùng hai cái tai lộn ngược về
phía sau, hòa tấu cho ánh mắt sắc như một đường gươm, chỉ cần có mục tiêu là
hành sự, cấm có lộn đi đâu cho đươc. Ác hơn nữa, hai cặp môi dày, đặc biệt là
đường môi dưới, to dầy như con đỉa trâu hút no đã nê máu, cũng lộ rành rành ra
cơn khát tham vọng lúc nào cũng bùng cháy. Ngoài ra, trên gương mặt của ông Vượng
không còn gì khác lộ ra để có thể hạn chế những đặc điểm trên. Rõ rành rành,
ông Vượng mang một khuôn mặt của một con người có đầy tham vọng về mọi thứ, từ
quyền lực, tiền tài, nổi tiếng, với một tâm thế và ý chí: bất cần nhân ái, bất
cần tai tiếng, bất cần lo lắng đến di họa về sau. Trong một thế cờ đã được Tàu
Cộng tính toán, xếp đặt từ lâu, Trần Quốc Vượng đương nhiên sẽ giữ chức TBT
kiêm chủ tịch nước vào mọt ngày tới đây; và Ba Dũng sẽ là vật hiến tế, đủ cân,
đủ lạng cho tham vọng quyền lực và khẳng định quyền lực của Trần Quốc Vượng
trong thời kỳ mạt sản này. Thời gian ông Vượng bắt ông Ba Dũng có thể diễn ra
trước và ngay sau khi ông ta nắm giữ chức Tổng Bí Thư kiêm chủ tích nước. Chỉ cần,
trong một lúc xỉa răng nào đó, trên miệng ông Trần Quốc Vượng bỗng nhiêm lẩm nhẩm:
“Ba Dũng ư?”. “Không ai dám bắt ư?”. “Bắt”. Thế là Ba Dũng sẽ vào giọ. Thật khó
mà thoát cửa tử khi Trần Quốc Vượng chấp chính quyền lực cộng sản phen này, Ba
Dũng ơi!
No comments: